CHƯƠNG 7 : ÂU DƯƠNG NHƯỢC NHƯ !
Dưới chân đồi .
Tiểu Linh Nhi đột nhiên tỉnh giấc , vừa tỉnh giấc nàng đã dáo dác nhìn xung quanh :
« Sao mọi người đâu mất hết rồi ? Dám bỏ ta ở một mình sao … Hức hức… »
………………………………………………………………………
Cách ngọn đồi gần chục trượng , trong rừng cây um tùm .
Phù Dung Minh Nguyệt đứng bên một gốc cây .
Bên cạnh cô bé là nam nhân áo tím thần bí , y cất tiếng , giọng nói lạnh lẽo băng tuyết nhưng lại vô cùng ấm áp :
« Minh Nguyệt , muội định trốn ta đến bao giờ nữa hả ? Mau theo ta về đi mà từ giờ trở đi tốt nhất muội nên đi bên ta không nên đi theo cái đám ô hợp đó nữa . »
Phù Dung Minh Nguyệt giận dỗi quay mặt bỏ đi :
« Muội không theo ca về cái nơi đó nữa đâu , ca đừng hòng ép được muội ! Hơn nữa họ không phải là cái đám ô hợp , họ là bạn bè của muội ! »
Nam nhân áo tím nắm tay cô bé lại :
« Muội muội , bọn chúng chẳng tốt đẹp gì đâu . Nghe ta , đừng đi theo cái đám ô hợp đó nữa ! »
Phù Dung Minh Nguyệt giật tay ra khỏi tay y , giật thật mạnh :
« Muội vẫn cứ đi theo đấy , ca làm gì được muội ? »
Nam nhân áo tím giơ tay phải lên , dường như y đã phẫn nộ :
« Muội … »
Phù Dung Minh Nguyệt đưa tay ôm mặt . Nam nhân áo đen thấy vậy cũng từ từ hạ tay xuống , y đang định cất tiếng thì một giọng nói đã vang lên . Giọng nói như vẫn còn ngái ngủ , giọng nói của Vương Tiểu Hổ :
« Muội ấy đã không muốn hà tất ngươi phải ép làm gì ? »
Vương Tiểu Hổ từ một lùm cây chui ra , nó đứng chắn vào giữa hai người . Bộ dạng vẫn còn ngái ngủ .
Nam nhân áo tím giương đôi mày sắc nhọn như lưỡi đao lên , ánh mắt lan tỏa chút sát khí :
« Đây không phải chuyện của ngươi , tốt nhất ngươi nên tránh sang một bên … »
Vương Tiểu Hổ còn chưa kịp trả lời thì Phù Dung Minh Nguyệt đã kéo nó đi , kéo đi thật nhanh . Chỉ trong nháy mắt cả hai đã rời khỏi khu rừng ra chỗ bờ suối , nam nhân áo tím cũng không đuổi theo , y đứng lặng lẽ ở đó rồi thở dài .
Vương Tiểu Hổ bực bội giật tay ra rồi bước lên phía trước :
« Hầy … Ta chưa kịp nói gì mà thật là … tên đó là gì của muội ? »
Phù Dung Minh Nguyệt cúi đầu :
« Chuyện đó … chuyện đó không liên can gì tới huynh đâu ! »
Vương Tiểu Hổ nhíu mày rồi đột nhiên mỉm cười :
« Hầy … Vậy à ? Vậy thì ta không cần quan tâm nữa rồi … Xem ra … »
Nó ngước nhìn ánh trăng :
« … Tên đó cũng không đến nỗi nào ! »
………………………………………………………………………
Nàng tên là gì ?
Nữ nhân áo tím cúi gằm mặt :
« Tại … Tại sao ngươi lại hỏi vậy ? Ta với ngươi không có quen biết gì mà ? »
Hàn Phong Vận ngớ người ra , gãi gãi đầu mà không biết nói sao cho phải :
« À … à … cái này … cái này … »
Nữ nhân áo tím đột nhiên ngước mặt lên , thật nhẹ nhàng . Bất ngờ bốn mắt chạm nhau , thật nhẹ nhàng .
Giây phút đó ,
Trong mắt Hàn Phong Vận .
Nàng …
Như nụ hoa anh đào , hồng hồng vươn mình trong nắng . Hoa anh đào , một nhành hoa anh đào , một cây hoa anh đào , một rừng hoa anh đào . Cánh hoa anh đào bay trong gió , thơ mộng , hoa anh đào thật thơ mộng nhuộm đỏ cả khu rừng .
Hoa anh đào e ấp ngại ngùng nấp đằng sau tán lá rồi từ từ nở bừng lên khoe sắc thật dịu dàng khẽ đung đưa theo gió .
Như bông hoa hồng , hoa hồng đỏ rực chứa chan tình ái , nhiệt tình nóng bỏng như lửa đốt . Hoa hồng , một nụ hoa hồng , một cành hoa hồng , một vườn hoa hồng , đỏ rực cả đại địa nhuộm đỏ cả bầu trời .
Hoa hồng tỏa hương ngào ngạt , cả không gian như tràn ngập trong sự lãng mạng như tràn ngập tiếng đàn du dương nhưng hoa hồng thường có gai , có rất nhiều gai .
Như một đóa hoa sen . Thanh khiết không gì sánh bằng , cao quý không gì tả xiết .
Giây phút ấy ,
Nàng …
Là mùa xuân ! Trăm hoa đua nở , chim chóc ca hát , cả đại địa nhân sinh như chờ đợi nàng giáng phàm .
Là mùa hè ! Cây sai trĩu quả , cái nóng chói chang không gì bằng .
Là mùa thu ! Lá vàng rơi khe khẽ , người người nhìn nhau mắt chứa chan tình cảm mà không thốt nên lời .
Là mùa đông ! Lạnh lẽo tê buốt da thịt , làm nguội lạnh tâm can . Đôi tình nhân trẻ chia nhau hơi ấm , từ từ xích gần nhau hơn .
Ánh mắt nữ nhân áo tím vừa chạm mắt Hàn Phong Vận đã lập tức thu lại , nàng quay người lại như để tránh ánh mắt si dại của y .
Nàng im lặng một lúc lâu rồi cất tiếng :
“ Âu Dương Nhược Như ! ”
Hàn Phong Vận ngớ ra rồi mỉm cười , y lại mỉm cười :
“ Tên đẹp ! Tên đẹp ! ”
Âu Dương Nhược Như liếc xéo y :
“ Ngươi không cần phải nịnh ta , tên ngốc ! ”
Nói rồi nàng cất bước đi .
Bóng nàng lại một lần nữa khuất xa , sắp khuất xa khỏi tầm mắt của y rồi , thật xa .
Đột nhiên nàng dừng lại , giương đôi mắt tròn trĩnh lên nhìn y :
“ Còn ngươi , ngươi tên là gì ? ”
Hàn Phong Vận ngẩn ra :
“ Gì … gì cơ ? ”
Âu Dương Nhược Như liếc xéo y , nàng hất hàm :
“ Ngươi có thể hỏi tên ta không lẽ ta lại không được hỏi tên của ngươi ? ”
Hàn Phong Vận mỉm cười , y lại mỉm cười :
“ Tại hạ tên là Hàn Phong Vận ! ”
Âu Dương Nhược Như chống cằm :
« Hàn Phong Vận ? Cái tên nghe lạ nhỉ ? »
Hàn Phong Vận vẫn mỉm cười :
« Phải ! Phải ! Cái tên quả rất lạ ! »
Y nói vậy nhưng trong lòng cười khổ , y thấy cái tên của y rất hay cho dù không hay nó cũng không có gì lạ cả nhưng vì nàng nói lạ nên y cũng nói lạ giờ cả y cũng cảm thấy cái tên của mình thật lạ .
Âu Dương Nhược Như nhướng mày :
« Tên ngốc ! »
Nói rồi hình bóng nàng đã khuất xa , khuất xa thật rồi .
Lần này đã xa thật rồi .
Trên ngọn đồi .
Dưới ánh trăng .
Chỉ còn một mình y , thật lạnh lẽo .
Hàn Phong Vận ngước nhìn ánh trăng rồi mỉm cười :
« Xem ra tối nay mình không ngủ được mất . »
………………………………………………………………………
Trên một cành cây cao cách Hàn Phong Vận không xa .
Có hai cái bóng đen , đen như màn đêm , như hòa lẫn vào màn đêm .
Một bóng đen lên tiếng :
« Sáu mươi bảy mạng , xem ra lần này thu hoạch không tệ ! »
Cái bóng kia tiếp lời :
« Đúng vậy , không tệ ! »
Rồi cả hai biến mất trong màn đêm , thật nhẹ nhàng .
………………………………………………………………………
Buổi sáng .
Đoàn người lại tiếp tục lên đường .
Trên con đường đến Địa Ngục .
………………………………………………………………………