Đôn Hoàng Hệ Liệt – Thương Sinh Ái Tình – Chương 10

CHƯƠNG 10 : VÂN TỊCH TỬ TUYẾT
fantasy_dark_blood_horror_art_1920x10801
Tuyết chỉ có một màu trắng duy nhất sao giờ lại có thể có màu tím ? Cả đoàn người lại một lần nữa ngây ra .
Tuyết màu tím rơi chầm chậm phất phơ trong gió phản chiếu ánh sáng mặt trời lung linh nhuộm tím cả một vùng trời phả vào không trung một màu thần bí huyễn hoặc hòa lẫn chút tà dị .
Tuyết chạm vào một thanh niên trong đoàn thân thể anh ta từ từ chuyển màu tím vẻ mặt cực kỳ đau đớn , anh ta thét lên một tiếng rồi ngã vật ra . Những người khác khi bị tuyết chạm vào cũng ngã cả ra toàn thân nhuộm một màu tím ngắt .
Cả bọn Hàn Phong Vận biến sắc .
Nữ nhân áo vàng bật cười khúc khích :
« Ta quên nói cho bọn mi biết hội Violet Veilchen của ta không chỉ có mình ta đâu. Vẫn còn một người nữa … »
Nam nhân áo đỏ nhíu mày :
« Trong tuyết có độc ? ”
Lúc này Hàn Phong Vận , Vương Tiểu Hổ đã ngã xuống thân thể cũng chuyển màu tím ngắt .
Nữ nhân áo vàng mỉm cười :
« Trong tuyết đúng là có độc nhưng độc không có trong tử tuyết ( tuyết tím ) mà có trong … »
Nam nhân áo đỏ ngắt lời nàng ta :
« Không lẽ độc lại có trong đợt tuyết rơi ngày hôm qua ? »
Lúc này Tiểu Linh Nhi , Phù Dung Minh Nguyệt và Âu Dương Nhược Như cũng lần lượt ngã xuống .
Nữ nhân áo vàng cười tủm tỉm :
« Ha ha không lẽ các ngươi lại nghĩ có tuyết rơi vào mùa thu sao ? Hoang đường ! Trong đợt tuyết rơi hôm qua vốn đã có độc bên trong hạt tuyết nhưng độc vẫn chưa phát tác cần phải có chất xúc tác độc lực mới phát tác … Và tử tuyết lần này chính là thứ chất xúc tác kì diệu đó . »
Đoàn người lúc này đã ngã xuống toàn bộ , cả một vùng đất trở nên tím ngắt như đã vào hoàng hôn tịch dương đầy thê lương .
Nam nhân áo đỏ đột nhiên bật cười :
« Kia có vẻ là người đã tạo ra màn tuyết rơi đặc sắc này thì phải ? »
Y chỉ tay về phía cuối đoàn người .
Ở đó có một bóng người .
Một bóng người tím ngắt , tím ngắt như hoàng hôn .
Một nữ nhân .
Một mỹ nhân .
Một đại mỹ nhân .
Đại mỹ nhân tím ngắt , tựa như vầng trăng bị thiên hỏa thiêu đốt , tựa như bông tuyết pha màu hoàng hôn luống màu sầu muộn .
Nữ nhân ấy đứng đó , như hòa lẫn vào màn tuyết tím ngắt . Màn tuyết ấy lại tựa như đổi thành một màu tím đỏ rực .
Nữ nhân ấy , như sương như tuyết , như yên như băng , băng hàn lãnh khốc . Đôi mắt ấy , khép mi lại như chưa bao giờ mở ra như chưa bao giờ mở đôi mắt ra nhìn trần thế vạn vật .
Nhìn nữ nhân ấy làm người ta thấy sợ hãi thấy lạnh lẽo trong lòng nhưng cũng làm người ta si mê làm người ta muốn nhìn nữa , tà dị đến cực điểm .
Đến người như nam nhân cũng phải thốt lên :
« Cô nương , cô nương tên là gì ? »
Nữ nhân áo tím cất tiếng , tựa như hàn băng vạn năm lạnh lẽo ghê người :
« Vân Tịch Tử Tuyết ! »
Khi mây tàn tuyết sẽ nhuộm tím !
Nàng ta tiếp lời :
« Tử trong tử sắc ( màu tím ) , Tử trong tử vong ( cái chết ) ! »
Nam nhân áo đỏ cười tủm tỉm :
« Ta là Thiên Vũ Thiên Tà , nhiều người vẫn gọi ta là Lãnh Thiên Tà . Cô nương là người đã tạo ra màn tuyết này ? »
Vân Tịch Tử Tuyết im lặng , cả màn tuyết cũng như câm lặng . Nữ nhân áo vàng chen vào :
“ Các ngươi đã trúng phải Ma PhápMort Neige ( Tiếng Pháp : Tử Vong Tuyết ) trên đời này ngoài tỷ tỷ ta ra thì không có ai giải được , biết điều thì các ngươi thả bổn cô nương ra rồi theo ta đến Ma Quốc ta đảm bảo sẽ tìm cho bọn mi một nhà quý tộc thật tốt ! ”
Thương Thiên Gia Trực bật cười thật lớn :
“ Vậy sao ? Nhưng ta lại nghĩ bọn ta không cần phải làm vậy đâu bởi vì …”
Lời nói của y còn lấp lửng thì nữ nhân áo vàng đã biến sắc .
Vân Tịch Tử Tuyết cũng biến sắc .
Nàng ta mặc một bộ quần áo tím ngắt , bây giờ bên nàng ta đã có một chiếc áo choàng màu tím ngắt , một người tím ngắt khác .
Lưỡi kiếm tím ngắt cách yết hầu của nàng ta chỉ có một phân , đúng một phân .
Nam nhân áo tím trầm mặc lên tiếng :
“ Tốt nhất ngươi nên giải độc cho hai muội muội ta , ngươi cũng nên làm thật nhanh chóng nếu không cái mạng của ngươi … ”
Y nhích lưỡi kiếm thêm một chút , chạm nhẹ vào yết hầu của Vân Tịch Tử Tuyết từ mũi kiếm xộc lên một mùi tanh tưởi tựa như hơi thở của tử vong .
Vân Tịch Tử Tuyết trong lúc đó lại mỉm cười , nụ cười thật mê hồn . Nam nhân áo tím nhíu mày , y rất ít khi nhíu mày .
Từ trong người Vân Tịch Tử Tuyết tỏa ra một làn khói màu tía bay lơ lửng trên không trung , làn khói tía tựa như có linh tính cuộn chặt lại ập về phía nam nhân áo tím .
Lãnh Thiên Tà kêu lên cảnh báo :
“ Cẩn thận ! Trong khói có độc ! ”
Nam nhân áo tím không thèm để ý đến làn khói tía y lạnh lùng vung kiếm chém thẳng vào yết hầu của Vân Tịch Tử Tuyết . Kiếm vừa động hàn khí rét run người đã tỏa ra khắp tứ phía , hàn khí như có hình có chất tạo thành một làn sương mờ ảo giăng giăng xung quanh hai người . Làn khói tía còn cách người nam nhân áo tím chưa đầy một phân đã bị đóng băng ngay trên không rồi rơi xuống đất vỡ loảng xoảng , giây phút làn khói tía bị đóng băng kiếm của gã cũng đã chém vào yết hầu của Vân Tịch Tử Tuyết , lưỡi kiếm lia nhanh qua một đường thật ngọt .
Nhưng nam nhân áo tím lại nhíu mày , bởi thứ y chém trúng không phải là Vân Tịch Tử Tuyết , y chém Vân Tịch Tử Tuyết nhưng không phải là Vân Tịch Tử Tuyết nói đúng hơn thứ y chém trúng chỉ là một đống tuyết tím ngắt mang hình dáng của Vân Tịch Tử Tuyết .
Nữ nhân áo vàng bật cười :
“ Tỷ tỷ ta là hóa thân của tuyết chỉ cần tuyết còn rơi các ngươi đừng hòng đánh bại được tỷ ấy , ngoan ngoãn thì mau mau đầu hàng đi ! ”
Tuyết vẫn rơi .
Chạm nhẹ trên chiếc áo choàng màu tím ngắt , chiếc áo choàng lập tức bốc khói rồi tan chảy ra thành một thứ chất lỏng màu tím ngắt . Lãnh Thiên Tàbất giác thốt lên :
“ Độc lực thật kinh người ! ”
Một hạt tuyết rơi sau lưng nam nhân áo tím .
Hạt tuyết thật mỏng manh nhỏ bé .
Hạt tuyết bỗng chốc hóa thành Vân Tịch Tử Tuyết , Vân Tịch Tử Tuyết đang giơ kiếm đâm nam nhân áo tím .
Nam nhân áo tím lạnh lùng bạt kiếm về sau đỡ lấy nhưng thanh kiếm ấy lại tan thành tuyết , Vân Tịch Tử Tuyết cũng tan thành tuyết .
Một hạt tuyết nữa rơi .
Hai hạt tuyết nữa lại rơi .
Ba hạt tuyết nữa lại rơi .

Hàng trăm , hàng ngàn hạt tuyết nữa lại rơi .
Tất cả .
Hóa thành Vân Tịch Tử Tuyết .
Một Vân Tịch Tử Tuyết .
Hai Vân Tịch Tử Tuyết .
Ba Vân Tịch Tử Tuyết .

Hàng trăm , hàng ngàn Vân Tịch Tử Tuyết .
Tất cả .
Vung kiếm đâm về phía nam nhân áo tím .
Nam nhân áo tím như không hề để ý đến điều đó . Y lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân áo vàng cất tiếng :
“ Ngươi nói chỉ cần tuyết còn rơi thì không thể đánh bại cô ta đúng không nếu vậy thì chỉ cần … ”
Y vẫn còn chưa nói hết câu thì tuyết đã ngừng rơi .
Tuyết đã bị đóng băng trên không trung .
Hàng trăm hàng ngàn hạt tuyết đã bị đóng băng trên không trung .
Hàng trăm hàng ngàn Vân Tịch Tử Tuyết đã bị đóng băng trên không trung .
Nữ nhân áo vàng khuôn mặt trắng nõn đã tái mét .
Nam nhân áo tím tiếp tục nói :
“ … làm tuyết ngừng rơi là được chứ gì ? ”
Bịch !!!
Một tiếng động thật lớn vang lên .
Vân Tịch Tử Tuyết chân thân trong một khối băng khổng lồ rơi xuống dưới đất .
Khối băng vỡ ra .
Vân Tịch Tử Tuyết vừa mới nhỏm dậy thì một lưỡi kiếm tím ngắt đã kề ngay cổ của nàng . Nam nhân áo tím lên tiếng :
“ Ngươi vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình chứ ? ”
Vân Tịch Tử Tuyết gật đầu , nam nhân áo tím cũng gật đầu .
Lãnh Thiên Tà vội vàng lên tiếng :
“ Khoan đã ! Nếu làm vậy đâu có được , cô nương phải giải độc cho tất cả mọi người nữa chứ ! ”
Y nói tiếp :
“ Nếu cô nương làm thế ta sẽ tha mạng cho cả hai . ”
Vân Tịch Tử Tuyết đưa mắt nhìn nữ nhân áo vàng đang khổ sở vùng vẫy trên đất rồi gật đầu , Lãnh Thiên Tà cũng gật đầu .
…………………………………………………………………………
Giữa trưa .
Người cuối cùng trong đoàn buôn đã được được giải độc .
Lãnh Thiên Tà xích Vân Tịch Tử Tuyết lại rồi quăng nàng ta vào chỗ nữ nhân áo vàng .
Vân Tịch Tử Tuyết lạnh lẽo nhìn y :
“ Không phải ngươi nói tha cho bọn ta sao giờ lại bắt trói bọn ta như thế này cơ chứ ? ”
Lãnh Thiên Tà bật cười :
“ Ta chỉ nói tha mạng cho hai người chứ không nói thả hai người ra , hai người đã phạm tội tất nhiên sẽ phải chịu tội trước vương pháp rồi . ”
Nam nhân áo tím bước lại gần :
“ Tốt nhất cứ giết sạch bọn chúng thì hơn . ”
Phù Dung Minh Nguyệt kéo kéo y :
“ Sao ca độc ác quá vậy ? Họ là thân nữ nhi hơn nữa cũng không hề có ý định sát hại ai mà ! ”
Lãnh Thiên Tàlại bật cười :
“ Ta thấy vị tiểu cô nương này nói có lý đó , chúng ta chỉ việc áp giải hai người này đến giao cho Bộ Chấp Pháp là xong .”
Y ngưng một chút rồi nói tiếp :
“ Hình như vị huynh đệ đây cũng là kỵ sĩ , xin hỏi cao danh quý tánh ? ”
Nam nhân áo tím im lặng một chút rồi trả lời :
“ Lăng Kinh Vũ ! ”
Thương Thiên Gia Trực quay sang phía nữ nhân áo vàng :
“ Còn cô nương , cao danh quý tánh là chi ? ”
Nàng ta dẩu môi lên , hậm hực trả lời :
“ Hứ … Phù Dung Đông Vy ! ”
Lăng Kinh Vũ nhíu mày , Phù Dung Minh Nguyệt cũng ngơ ra .
Hàn Phong Vận lúc này cũng lên tiếng :
“ Phù Dung ? Cùng họ với Minh Nguyệt muội sao ? ”
Tiểu Linh Nhi tiếp lời :
“ Không lẽ họ Phù Dung rất phổ biến ư ? ”
Vương Tiểu Hổ chen vào :
“ Hầy … Họ Phù Dung không phổ biến lắm nhưng ở một nơi lại được rất nhiều người dùng … ”
Lăng Kinh Vũ lạnh lùng nhìn nó , Tiểu Linh Nhi tò mò hỏi :
“ Nơi nào vậy hả ? ”
Vương Tiểu Hổ mỉm cười :
“ Ma Quốc ! ”
Cả nhóm biến sắc , Hàn Phong Vận ú ớ lên tiếng :
“ Vậy hai cô nương đây và Minh Nguyệt muội là người Ma Quốc ? ”
Vương Tiểu Hổ mỉm cười , nụ cười có chút tà dị :
“ Không chỉ ba người họ mà còn có cả vị kỵ sĩ Lăng Kinh Vũ đây và vị cô nương Âu Dương Nhược Như nữa . ”
Lăng Kinh Vũ nhè nhẹ chạm tay vào đốc kiếm , sát khí thoang thoảng đâu đây . Lãnh Thiên Tà thấy tình hình có vẻ căng thẳng bèn lên tiếng giảng hòa :
“ Ha ha … Thôi nào thôi nào , giờ chúng ta đã coi như là ngồi chung một thuyền rồi . Chúng ta phải xuất phát thôi không còn nhiều thời gian nữa đâu , ta với muội muội còn phải trở về nhà nữa . ”
Lăng Kinh Vũ gật đầu .
Tiểu Linh Nhi lên tiếng cản lại :
“ Khoan đã ! Dù gì cũng phải cởi trói cho hai người này đã chứ không lẽ mấy huynh định kéo lê họ đi sao ? ”
Lãnh Thiên Tà gãi đầu :
“ Nhưng lỡ thả ra họ trốn thoát thì sao ? Muội đừng quên Phù Dung Đông Vy biết thuật độn thổ ! ”
Gã thủ lĩnh bảo tiêu đã khi được cứu thoát bước lại gần y , gã cất tiếng :
“ Về việc này hiệp sĩ đừng lo , tại hạ sẽ thi triển lên người họ Ma Pháp Xích Sắt Đỏnếu họ rời khỏi đoàn người quá hai dặm tất sẽ mất mạng , khi đó sẽ không sợ họ trốn thoát nữa . ”
Ma Pháp Xích Sắt Đỏ cũng được thi triển lên toàn bộ đoàn người nô lệ nên cả đoàn người sáu mươi bảy người mà không có ai bị còng tay hay buộc xích cả .
Thương Thiên Gia Trực gật đầu , Gã thủ lĩnh cũng gật đầu .
Sau khi đã lo liệu xong hết tất cả mọi việc , đoàn người tiếp tục đi .
Lại tiếp tục đi .
Đằng xa đoàn người có một cái bóng , đen ngòm như Địa Ngục .
Là gã thiếu niên có dấu ấn mặt quỷ trên trán .
Y lên tiếng , từ trong miệng y tỏa ra một ngọn lửa , ngọn lửa đen ngòm nồng nặc mùi tử vong :
“ Hắc hắc … cuối cùng lễ tế thần cũng đến . Mọi chuyện xem ra càng lúc càng thú vị ! ”
Khu rừng phía sau y đã bị thiêu rụi thành một mảng tối đen , đen ngòm như chính bản thân y .
………………………………………………………………………

Bình luận về bài viết này